Tầm giữa tháng 3, thấy thông tin giải chạy ở Nghệ An trên raceplatform, đủ mọi yếu tố, về quê choa chạy, giá bib mềm, cũng là đủ thời gian để luyện tập chân cẳng “trả thù” quả thất bại SUB4 (hoàn thành chạy marathon trong 4 giờ) tháng 11 năm ngoái.

Nhân tiện dịp gần nhà để mấy anh em tổ chức đưa đại gia đình đi du lịch, kế hoạch ấp ủ từ lâu mà chưa thực hiện được. Mọi tín hiệu đều bảo đăng ký đi thôi :D.
Thêm kết quả chạy bán Marathon cuối tháng 4 ở Ninh Bình với thời gian 1h36m, mình tự tin lần này chắc ăn SUB4.

Trước khi chạy cũng có vài vấn đề, chân hơi đau nên 2 tuần trước chạy chỉ chạy nhẹ nhàng vài buổi để giữ cảm giác là chính. Về trở ngại nóng miền trung thì thấy không đáng lo lắm, dù răng thì sinh ra lớn lên đã quen với gió Lào rồi, cái xứ chả có gì ngoài nắng và gió.

Chạy lúc 3h sáng từ Kim Liên - Nam Đàn về Cửa Lò, xe đưa đón từ 1h30 nên ngủ hơi ít, tuy vậy thời tiết thấy khá mát mẻ, nghĩ quả này chắc cú rồi, nhưng SUB4 chưa bao giờ dễ, marathon khác xa bán-marathon chỉ chạy 21km, trong khi cuộc marathon chỉ thực sự bắt đầu ở những km thứ 30. 30km đầu chỉ để bào mòn mọi thứ, sức lực, tinh thần, cơ bắp đủ đau để thách thức bạn có dám chịu đựng tiếp không.

Xác định đặt mục tiêu tốc độ trung bình tầm 5m15s/1km, tức là hoàn thành khoảng 3h41m, trừ hao các thứ chắc vẫn được SUB4.

  • 15km đầu tiên chạy với tốc độ 5m05s, mọi thứ có vẻ ổn, đường chạy khá thú vị, trạm nước đầu hết nước chỉ còn muối khoáng, những quãng đường chạy qua cánh đồng trong đêm đối với ông nào sợ ma thì quả là một thử thách không nhỏ, những quãng chạy qua làng tối đen như mực, nếu có chó đuổi thì không khác đi ăn trộm làm mấy …

  • Từ km16 đến km30 bắt đầu có dấu hiệu đuối, mình chủ động giảm tốc độ xuống pace 5m30s ở 5km đầu của chặng này, ở đoạn này bắt gặp đoàn tàu SUB3h45m, lên tàu nhưng cảm giác rõ không thể theo được, biết vậy nhưng vẫn có theo càng lâu càng tốt, theo được 2km thì gặp trạm nước, đành dừng lại uống nước ăn dưa và bỏ luôn tàu này. Giai đoạn này nhịp tim lên 180, vừa mệt vừa nghĩ cũng không nên liều, cứ tim lên 180 thì đi bộ, giảm 165 thì chạy tiếp. Tốc độ sau đó giảm dần vì cả chạy lẫn đi bộ, 2 bắp chân bắt đầu cứng có dấu hiệu chuột sắp cắn, 28km đầu tiên tốc độ trung bình 5m32s. Gần km30 thì gặp tàu SUB4, nghĩ quả này phải cố bám bằng được, nhìn đồng hồ tốc độ 5m45, thấy khá thoải mái, nhưng chạy được 2km thì bắp chân ra dấu hiệu rõ ràng nếu tiếp tục chắc chắn chuột cắn. Đành rời bỏ đoàn tàu SUB4 trong bất lực và nuối tiếc, xác định fun-run, tức là kiểu chạy cho vui :)

  • Từ km30 - km41, dấu hiệu chuột rút càng trở nên rõ ràng, đi bộ thì đỡ, cứ chạy được vài chục mét là 2 bắp chân lại cứng ra, đến km30 vào trạm y tế, được xịt lạnh thấy ngon lành, nghĩ thầm sau ngu quá, không vào sớm hơn, thấy chân cẳng có vẻ ổn hơn, có vẻ có khả năng tìm lại tàu SUB4 được, nhưng cũng chỉ hiệu quả tức thời, tăng pace 5m30s được 1km thì chân cẳng lại vậy, ở 10km này chiến đấu với con chuột, thấy nó nằm yên thì chạy, nó chuẩn bị cắn thì bố mày đi bộ, sợ giề.

  • Km42, km cuối cùng, đã thấy đích trước mắt, đẩy lại tốc độ lên 5m15s, con chuột bắt đầu nhảy lên nhưng kệ nó, sau vạch đích mày muốn cắn cứ cắn, không quan tâm. Thấy vợ và mẹ ở vạch đích nhưng mệt không kịp chào, chạy một mạch ra ngâm chân lạnh tránh con chuột đã.

Chung cuộc lại 4h22m36.8s, một cuộc chạy đầy cảm xúc nhưng vẫn chưa tốt nghiệp được SUB4. Hẹn tháng 10 ở Long Biên Marathon.

1 2 3 4 result cert


<
Previous Post
Đón tháng 5, du lịch và chạy bộ
>
Next Post
Nhảm: Nhớ mùa đông Hà Nội.