Sau hơn 1 năm rưỡi về Việt Nam, lần này có dịp quay lại Nhật Bản. Có lẽ do ở lâu ở Nhật nên mọi thứ vẫn có cảm giác quen thuộc như chưa hề rời nơi đây, nhất là cảm giác lên tàu điện, cảm giác quẹt thẻ khi ra khỏi tàu, hay việc thanh toán kiểu phong cách JP ở siêu thị, tuy là vậy cũng chỉ cảm giác quen thuộc của nơi mình đã ở lâu chứ vẫn không phải cảm giác như nhà của mình, dĩ nhiên đây đâu phải nhà của mình.

Đợt này đang tập chạy cho vụ tham gia Marathon cuối năm, nên ngày nào, không sáng thì tối cũng tranh thủ loanh quanh tý, vừa tập chạy vừa ngắm lại đường xá, con người nơi đây :), vẫn thế đường xá gần như không cảm giác bụi khói, xe cộ đi lại không dùng còi …

Thời gian không nhiều, vừa tranh thủ gặp bạn bè, mua quà cáp cho vợ con nên tối nào cũng về muộn, có hôm gần nửa đêm mà tàu điện vẫn đông nghịt người, phố xá vẫn vội vã người đi làm việc, nhìn vẫn thấy nản với cuộc sống, mà chính mình cũng đã trải qua hơn 1 thời gian dài nhất là vào thời điểm những năm 2014 - 2019, nhìn lại cảnh này, rõ ràng đây không phải cuộc sống mình mong muốn.

Trước khi về vẫn tranh thủ quay lại khu chung cư, ngoại ô Tokyo, nơi ngày xưa cả gia đình ở gần 4 năm, không phải chỗ ở lâu nhất nhưng nhiều kỷ niệm ở đó.

iijima-danchi

Chơi thân thiết với ông bà hàng xóm, nhưng buồn nỗi lúc gia đình mình về thì cụ ông mất lúc Covid (không phải do Covid), cụ bà thì nằm viện dài ngày trước đó nên dù cố gắng vẫn không có cách nào liên lạc, được. Đúng như dự đoán, vẫn không gặp được cụ bà, hỏi hàng xóm thì cũng chỉ bảo từ khi bà đi viện không còn liên lạc được, vẫn buồn nhưng cuộc đời là thế, mọi sự luôn thay đổi và có thể (có vẻ hầu như) không theo kỳ vọng của mình, không có gì vĩnh cửu ngoài những khoảng khắc. Cái xe đạp ngày xưa ông bà cho nhà mình vẫn còn đó …

xedap

May mắn thay ghé qua thăm cô giáo dạy tiếng Nhật ngày xưa, cô vẫn nhớ, thậm chí nhớ tên của thằng con mình, gặp nhau chốc lát nhưng cô trò vẫn hỏi han nhiều chuyện, rất vui.


<
Previous Post
Tại sao lại cần địa chỉ ảo (Virtual address)
>
Next Post
Lần đầu chạy Marathon